Takht-i-Bahi
Takht-i-Bahi

Takht-i-Bahi

Takht-i-Bahi (tiếng Urdu: تختِ باہی‎; "Ngai vàng của nước mùa xuân") thường được phát âm sai thành Takht-i-Bhai (tiếng Urdu: تخت بھائی‎; "Ngai vàng của Brother") là một địa điểm khảo cổ thời Vương quốc Ấn-Parthia. Đây là di tích còn lại của một tổ hợp tu viện Phật giáo cổ tại Mardan, Khyber-Pakhtunkhwa, Pakistan .[1] Nó là một trong những di tích Phật giáo hoành tráng nhất trong toàn Càn-đà-la và được bảo tồn đặc biệt tốt.[2]Tu viện Phật giáo được thành lập vào thế kỷ 1[1] và đã được sử dụng cho đến thế kỷ thứ 7. Khu phức hợp được các nhà khảo cổ coi là đại diện đặc biệt cho kiến ​​trúc của các trung tâm tu viện Phật giáo thời kỳ đó. Chính bởi tầm quan trọng đó mà nó đã được UNESCO công nhận là Di sản thế giới từ năm 1980.[3]

Takht-i-Bahi

Số tham khảo 140
Thành lập Thế kỷ 1
Loại Văn hóa
Tiêu chuẩn iv
Tọa độ 34°17′10″B 71°56′48″Đ / 34,28611°B 71,94667°Đ / 34.28611; 71.94667Tọa độ: 34°17′10″B 71°56′48″Đ / 34,28611°B 71,94667°Đ / 34.28611; 71.94667
Đề cử 1980 (Kỳ họp 4)
Tên chính thức Khu phế tích đạo Phật của Takht-i-Bahi và tàn tích thành phố lân cận còn sót lại Sahr-i-Bahlol
Vùng Châu Á và châu Đại Dương
Bị bỏ rơi Thế kỷ 7
Vị trí Mardan, Khyber Pakhtunkhwa, Pakistan