Nguyễn_Phúc_Đài

Nguyễn Phúc Đài (chữ Hán: 阮福旲; 5 tháng 10 năm 179514 tháng 11 năm 1849), tước phong Kiến An vương (建安王), là một hoàng tử con vua Gia Long nhà Nguyễn trong lịch sử Việt Nam.Kiến An vương Đài là người học rộng hay thơ. Trước tác của ông có hai bài thơ là Dưỡng mông và Bảo quang[1][2].