Bồ câu viễn khách,
bồ câu rừng hay
bồ câu Ryoko Bato là một loài chim có tên khoa học là
Ectopistes migratorius, từng sống phổ biến ở
Bắc Mỹ. Chúng thuộc chi
Ectopistes, là một
chi chim đã tuyệt chủng trong họ
Columbidae.
[1]Loài chim này di cư thành đàn với số lượng lớn — đôi khi có đến 2
tỉ con — có thể rộng đến 1
dặm (1,6
km) và dài 300 dặm (500 km) trên bầu trời.
[2][3]Theo các tính toán, có khoảng từ 3 đến 5 tỉ con bồ câu ở Bắc Mỹ khi
người châu Âu đặt chân đến châu lục này.
[4] Một số khác tranh luận rằng số lượng của chúng không quá lớn vào thời
tiền Colombo, nhưng chúng phát triển do dân số
người da đỏ giảm mạnh vì các dịch bệnh do người châu Âu mang đến, cho nên chúng không còn phải cạnh tranh thức ăn.
[5]Đây một trong những loài chim có số lượng nhiều nhất vào
thế kỷ 19 cho đến khi tuyệt chủng vào đầu
thế kỷ 20.
[6]Vào lúc đó, bồ câu viễn khách là nhóm động vật đông thứ hai chỉ sau
châu chấu núi Rocky.Sự sụt giảm số lượng xảy ra khi người châu Âu bắt đầu khai phá bản địa làm chúng mất môi trường sống. Nhưng lý do chính yếu là việc thịt bồ câu được thương mại hoá và trở thành thức ăn rẻ tiền cho
nô lệ và người nghèo, dẫn đến việc săn bắt bồ câu viễn khách với quy mô lớn. Một sự giảm sút số lượng một cách chậm chạp diễn ra vào khoảng những năm 1800 và 1870, tiếp theo đó là một sự suy giảm thảm khốc vào những năm 1870 và 1890.
[7] Martha, con bồ câu viễn khách cuối cùng trên thế giới, đã chết vào ngày
1 tháng 9 năm 1914 ở
Cincinnati,
Ohio.Vào thế kỷ 18, bồ câu viễn khách được người châu Âu gọi bằng tên
tiếng Pháp là tourtre; nhưng ở
Nouvelle-France, loài chim Bắc Mỹ này có tên là tourte. Trong tiếng Pháp hiện đại, loài chim này được gọi là pigeon migrateur (
bồ câu di cư).Trong các
ngôn ngữ Algonquin, chúng được gọi là amimi trong
tiếng Lenape và omiimii trong
tiếng Ojibwe. Thuật ngữ passenger pigeon (bồ câu viễn khách) trong
tiếng Anh bắt nguồn từ một từ trong
tiếng Pháp là passager, có nghĩa là vượt qua.