Bhagavad Gita (
Sanskrit:
भगवद् गीता - Bhagavad Gītā) là một văn bản cổ bằng
tiếng Phạn bao gồm 700 câu của bộ trường ca
Mahabharata (Bhishma Parva chương 23 – 40). Những câu này, sử dụng dạng thơ mỗi câu có năm âm tiết Sanskrit (
chandas) với nhiều so sánh và ẩn dụ, mang nhiều tính thơ ca; và do đó tựa đề, dịch ra là "Bài hát của Đấng Tối cao" (hay
"Chí Tôn ca"), của
Bhagavan dưới hình dạng của
Krishna. Cuốn sách này được xem là linh thiêng bởi đa số các truyền thống
Hindu, và đặc biệt là những người theo Krishna. Trong ngôn ngữ thông thường nó thường được gọi là GitaNội dung của Bhagavad Gita là một cuộc đối thoại giữa
Krishna và
Arjuna diễn ra trên chiến trường Kurukshetra chỉ trước khi
trận chiến bùng nổ. Để đáp lại sự bối rối của Arjuna và những nghịch lý đạo đức, Krishna giải thích cho Arjuna các nghĩa vụ của anh ta và diễn giảng thêm về các loại
Yoga khác nhau và triết lý
Vedanta, với các ví dụ và các phép so sánh. Điều này đã dẫn đến việc cuốn Gita thường được miêu tả như là hướng dẫn cô đọng về
triết lý Hindu. Trong suốt bài giảng, Krishna tiết lộ danh tính của mình như là Đấng Tối cao (
Bhagavan), phù hộ Arjuna với một thoáng xuất hiện dưới dạng
linh thiêng tối cao.Bhagavad Gita cũng được gọi là Gītopaniṣad, ngụ ý là nó là một '
Upanishad'.
[1] Trong lúc về mặt học thuật nó được xem như là một văn bản
Smṛti, nó đã đạt đến một vị trí so sánh được với
śruti, hay kiến thức được tiết lộ (bởi Đấng tối cao).