Đế quốc Vijayanagara là một
đế quốc Hinđu giáo ở
Nam Ấn Độ đã tồn tại trên
Cao nguyên Deccan. Được thành lập năm 1336 bởi
Harihara I (cai trị: 1336 hoặc 1346 - 1356) và người em trai
Bukka Raya I (cai trị: 1356 - 1377), đế quốc này kéo dài đến năm 1646 dù đã suy vong từ năm 1565 sau trận chiến Talikota với các tiểu quốc Hồi giáo Deccan. Những tàn tích của Vijayanagara hiện còn tồn tại ở
Hampi, gần
Bellary ở bang
Karnataka. Thống trị bởi một tầng lớp quý tộc nói
tiếng Telugu, Vijayanagara đã trở thành một thành trì của Ấn Độ giáo trong giai đoạn người
Hồi giáo làm bá chủ ở Ấn Độ. Sự giàu có của đế quốc này có được là nhờ buôn bán
gia vị và sản xuất hàng dệt vải bông. Các vua
triều đại Sangama - vương triều đầu tiên của đế quốc Vijayanagara nổi tiếng vì bảo trợ cho việc học
chữ Phạn. Năm 1485 họ bị
triều đại Saluva hất cẳng, rồi triều đại Saluva lại bị thay thế bởi
Triều đại Tuluva vào năm 1505. Nhà vua Tuluva
Krishna Deva Raya (1509-1529) là một nhà thơ vĩ đại và là một người bảo trợ cho văn học Telugu. Ông đã trị vì vùng phía Nam của các
sông Krishna và
sông Tungabhadra. Năm 1565, quân đội của Vijayanagara đã bị đánh đại bại
tại Talikota bởi
các vương quốc Hồi giáo Deccan bao gồm
Bijapur,
Bidar,
Ahmadnagar và
Golconda, và thành đã bị phá hủy. Dù chứng tích của vương quốc vẫn còn sống sót sau vài thập kỷ ở miền Nam lãnh thổ cũ dưới vương triều thứ tư - Aravidu, vương quốc này đã chấm dứt tầm quan trọng của mình.