Vùng văn hóa Đông Á (塳文化東亞) hay còn gọi là
Vùng văn hóa chữ Hán (塳文化𡨸漢),
Đông Á văn hóa quyển (東亞文化圈),
Hán tự văn hóa quyển (漢字文化圈) là tên gọi chỉ cộng đồng các nước ở khu vực
Đông Á và
Đông Nam Á chịu ảnh hưởng của
văn hóa Trung Quốc, bao gồm sự ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng
Nho giáo và
Phật giáo, đã từng sử dụng chữ Hán làm công cụ truyền bá ngôn ngữ và truyền tải văn hóa như
Việt Nam,
Triều Tiên, hoặc đang sử dụng chữ Hán làm công cụ truyền bá ngôn ngữ và truyền tải văn hóa như
Trung Quốc,
Đài Loan,
Nhật Bản,
Hàn Quốc.
[1]Văn hóa quyển chữ Hán cụ thể chỉ Trung Quốc (đất mẹ của chữ Hán), hoặc có từng thời kỳ tại Việt Nam, Triều Tiên,
Lưu Cầu (
chữ Hán: 琉球) và Nhật Bản. Những khu vực nói trên chủ yếu là vùng
văn hóa lúa nước, có cơ chế
sách phong. Ngoài ra còn có một số dân tộc du mục như dân tộc
Mông Cổ,
Tây Tạng, tuy nằm trong Văn hóa quyển chữ Hán, nhưng không sử dụng chữ Hán.Vào
thời đại Edo (江戸時代 (Giang Hộ thời đại), Edo jidai
?) của Nhật Bản, những nhà Nho học Nhật Bản và nhà Nho học Triều Tiên thường dùng phương thức
bút đàm để tranh luận về vấn đề
Nho học, những sứ giả đến từ
An Nam và sứ giả đến từ
Triều Tiên viết tặng nhau những bài thơ chữ Hán.Sau sự thất bại của
Chiến tranh Thuốc phiện vào năm 1840, quốc lực Trung Quốc suy giảm, các nước phiên thuộc dưới thể chế sách phong bắt đầu nghi ngờ địa vị chi phối của chữ Hán, sau
Thế chiến thứ hai, chính sách cấm dùng chữ Hán [
cần dẫn nguồn] được coi là tượng trưng cho sự thoát khỏi vị trí phiên thuộc và bắt đầu được áp dụng.Ngoài ra, các nước sử dụng chữ Hán cũng bắt đầu công việc đơn giản hóa chữ Hán tiêu chuẩn trong
Tự điển Khang Hy, thí dụ như
đại lục Trung Quốc sử dụng
chữ Hán giản thể, còn Nhật Bản thì dùng thể chữ Hán mới trong
Kanji.