Ulaanbaatar (
tiếng Việt:
U-lan Ba-to, còn có tên Việt hóa là Khố Luân Ba Thác;
tiếng Nga: Улан-Батор, Ulan Bator;
tiếng Mông Cổ: Улаанбаатар, ᠤᠯᠠᠭᠠᠨᠪᠠᠭᠠᠲᠤᠷ,
[ʊɮɑːŋ.bɑːtʰɑ̆r], Ulaγanbaγatur; nghĩa là "dũng sĩ Đỏ") là
thủ đô và cũng là
thành phố lớn nhất của
Mông Cổ. Với vị thế là một đô thị trực thuộc trung ương, thành phố không thuộc bất kỳ một
tỉnh nào, và có dân số là 1.3 triệu người vào năm 2014, gần bằng một nửa tổng dân số cả nước.
[1]Nằm tại phía bắc của miền trung Mông Cổ, thành phố có độ cao 1.310 mét (4.300 ft) trên một
thung lũng nằm bên sông
Tuul. Ulaanbaatar là trung tâm văn hóa, kinh tế và tài chính của toàn bộ đất nước Mông Cổ. Thành phố cũng là trung tâm của mạng lưới đường bộ tại Mông Cổ, và có thể kết nối với cả
Đường sắt xuyên Siberi của Nga và hệ thống đường sắt Trung Quốc.
[2]Thành phố được hình thành từ năm 1639 với vai trò là một trung tâm
tu viện Phật giáo và di chuyển dần cùng với những người dân
du mục. Năm 1778, thành phố được hình thành một cách cố định tại địa điểm hiện nay, nơi hợp lưu của hai dòng sông Tuul và Selbe. Trước đó thành phố đã thay đổi vị trí 28 lần, mỗi địa điểm trước đó đều được chọn lựa một cách kỹ lưỡng. Trong thế kỷ 20, Ulaanbaatar đã phát triển thành một trung tâm sản xuất của Mông Cổ.
[2] Ulaanbaatar là thành viên của
Mạng lưới các thành phố lớn châu Á 21. Trang web chính thức của thành phố liệt kê
Moskva,
Hohhot,
Seoul,
Sapporo và
Denver là các thành phố kết nghĩa.