Quốc ca nói chung là một bài hát
ái quốc khơi gợi và tán dương lịch sử, truyền thống và đấu tranh của nhân dân quốc gia đó, được
chính phủ của một đất nước công nhận là bài hát chính thức của quốc gia, hoặc được người dân sử dụng nhiều thành thông lệ.Quốc ca xuất hiện ở châu Âu trong thế kỷ 19; quốc ca cổ nhất là "
Het Wilhelmus", quốc ca
Hà Lan, được viết vào khoảng năm 1568 và 1572 trong
Chiến tranh tám năm. Quốc ca Nhật Bản, "
Kimigayo", có lời bài hát được lấy từ bài thơ có vào
thời kỳ Kamakura, vẫn chưa được phổ nhạc cho đến năm 1880
[1]. "
God Save the Queen", bài quốc ca của
Liên hiệp Vương quốc Anh và Bắc Ireland, được trình diễn đầu tiên vào năm 1745 dưới tựa đề "God Save the King". Bài quốc ca
Tây Ban Nha, "
Marcha Real" (Hành khúc hoàng gia), sáng tác từ năm 1770. "
La Marseillaise", quốc ca Pháp, được viết vào năm 1792 và trở thành quốc ca vào năm 1795.Trong thời kỳ vươn lên của các quốc gia độc lập vào thế kỷ thứ 19 và 20, đa số các quốc gia chọn quốc ca dựa trên từng dân tộc. Vì sự ảnh hưởng của thực dân châu Âu, nó cũng phản ánh trong việc chọn quốc ca, và do đó một vài quốc ca bên ngoài châu Âu mang phong cách châu Âu. Chỉ có một số quốc gia không phải châu Âu có quốc ca của mình có gốc gác từ dân tộc trong đó có
Pakistan,
Ấn Độ,
Trung Quốc,
Nhật Bản,
Costa Rica,
Iran,
Sri Lanka, và
Myanmar.Một bài hát ái quốc có thể trở thành quốc ca của một quốc gia bằng một quy định trong hiến pháp của nước đó, bằng một bộ luật của cơ quan lập pháp ban hành, hoặc chỉ đơn giản là do truyền thống. Đa số quốc ca có phong cách
hành khúc hoặc
bài ca tụng. Những quốc gia ở
Châu Mỹ Latin có xu hướng sử dụng các đoạn nhạc mang phong cách
opera, trong khi một số quốc gia chỉ đơn giản là
kèn lệnh.Quốc ca thường viết bằng ngôn ngữ phổ biến nhất của quốc gia đó, có thể là
trên danh nghĩa hoặc
chính thức. Quốc ca
Ấn Độ,
Jana Gana Mana, là một phiên bản
Sanskrit hóa
ngôn ngữ Bengali. Mặt khác, quốc ca
Pakistan không phải là tiếng Urdu hay tiếng Anh (ngôn ngữ chính thức) hoặc bất cứ ngôn ngữ bản địa nào mà là
tiếng Ba Tư. Thực tế này do truyền thống của Pakistan đại diện cho đỉnh cao của các quốc gia và vương quốc Hồi giáo trong khu vực; ngôn ngữ của nhiều quốc gia đó là tiếng Ba Tư. Các quốc gia có nhiều hơn một ngôn ngữ chính thức thường có nhiều phiên bản quốc ca, như quốc ca
Thụy Sĩ có nhiều lời khác nhau cho mỗi ngôn ngữ của quốc gia (
tiếng Pháp,
Đức,
Ý và
Romansh). Mặt khác, quốc ca
Nam Phi độc đáo ở chỗ năm trong mười một ngôn ngữ chính thức được dùng trong cùng một bài quốc ca (mỗi thứ tiếng là một
khổ thơ). Quốc gia
đa ngôn ngữ khác, Tây Ban Nha không có lời cho quốc ca
La Marcha Real mặc dù vào năm 2007 một cuộc thi toàn quốc để viết lời đã được tổ chức
[2].