Phoenicia (phiên âm
tiếng Anh:
/fəˈnɪʃə/) là một nền văn minh cổ đại nằm ở miền bắc khu vực
Canaan cổ đại, với trung tâm nằm dọc vùng eo biển
Liban,
Syria, và bắc
Israel ngày nay. Nền văn minh Phoecinia là một nền văn minh dựa vào thương mại hàng hải trải khắp
Địa Trung Hải trong suốt thời kỳ từ năm 1550 TCN tới năm 300 TCN. Người Phoenicia thường giao dịch bằng phương tiện
thuyền galê, một loại thuyền lớn sử dụng sức người để di chuyển.Nền văn minh Phoenicia được tổ chức thành các thành bang, tương tự như
Hy Lạp cổ đại. Mỗi thành bang là một đơn vị độc lập về chính trị, các thành bang có thể xung đột và thống trị nhau, các thành bang thường hợp tác thành các liên minh.
[2] Ranh giới cổ đại của các thành bang này thường không ổn định, thành phố
Týros nằm ở cực nam. Thành phố
Sarepta (ngày nay là Sarafand) giữa
Sidon và Týros là thành phố được khai quật nhiều nhất.Phoenicia là xã hội cấp nhà nước đầu tiên sử dụng
bảng chữ cái một cách rộng rãi.
Bảng chữ cái Phoenicia được cho là nguồn gốc của những bảng chữ cái hiện đại, mặc dù nó không chứa nguyên âm (sau này được bổ sung bởi người Hy Lạp). Người Phoenicia nói
tiếng Phoenicia, một thứ tiếng thuộc nhóm
ngôn ngữ Canaan trong
ngữ hệ Semitic.
[3][4] Thông qua thương mại hàng hải, người Phoenicia phổ biến việc sử dụng bảng chữ cái tới
Bắc Phi và
châu Âu. Người Hy Lạp đã sử dụng bảng chữ cái và truyền lại cho người
Etrusca, những người đã truyền lại cho người
La Mã.
[5]