Ngôn ngữ thứ hai của một người (thường viết tắt là
L2 theo
tiếng Anh: Second language) là ngôn ngữ không phải là
tiếng mẹ đẻ (
ngôn ngữ thứ nhất hoặc
L1) của người nói, nhưng được học sau này và được sử dụng thường xuyên không phải với tư cách là
ngoại ngữ.
[1]Việc có ngôn ngữ thứ hai thường xảy ra ở vùng
Đa ngôn ngữ, hoặc do di cư đến vùng có các ngôn ngữ khác. Khi đó ngôn ngữ sử dụng trong giao tiếp xã hội hoặc công việc khác với
tiếng mẹ đẻ và ngôn ngữ nói trong phạm vi gia đình. Ví dụ tại
Canada có hai
ngôn ngữ chính thức là
tiếng Anh và
tiếng Pháp và một số người sử dụng cả hai ngôn ngữ. Nhiều sắc tộc thiểu số theo truyền thống sử dụng ngôn ngữ của dân tộc mình trong gia đình, còn trong giao tiếp xã hội thì sử dụng ngôn ngữ chính thức hoặc
chính thức trên thực tế, như các cộng đồng sắc tộc
Nga,
Séc,
Hungary ở
Ukraina.
[2]Ngôn ngữ chính của người nói, là ngôn ngữ mà người nói sử dụng nhiều nhất hoặc thoải mái nhất. Ngôn ngữ chính không nhất thiết phải là
ngôn ngữ thứ nhất của người nói, mà có thể là ngôn ngữ thứ hai. Tại
Hoa Kỳ các trẻ em di cư đã học và nói
ngôn ngữ quốc gia tốt hơn
tiếng mẹ đẻ. Tại Canada điều tra dân số định nghĩa ngôn ngữ đầu tiên cho mục đích của nó là "ngôn ngữ đầu tiên được học ở thời thơ ấu và vẫn nói", nhận ra rằng đối với một số người, ngôn ngữ sớm nhất có thể bị mất, một quá trình được gọi là sự
tiêu biến ngôn ngữ [3]. Điều này có thể xảy ra khi trẻ nhỏ chuyển sang môi trường ngôn ngữ mới.
[4][5]