Nguyên_Huệ_Tông
Nguyên_Huệ_Tông

Nguyên_Huệ_Tông

Nguyên Huệ Tông (13201370) (chữ Hán: 元惠宗) tên thật là Bột Nhi Chỉ Cân Thỏa Hoan Thiết Mộc Nhĩ là vị hoàng đế thứ 11 và là cuối cùng của triều đại Nhà Nguyên trong lịch sử Trung Quốc. Ông có miếu hiệuHuệ Tông, thụy hiệuTuyên Nhân Phổ Hiếu hoàng đế. Huệ Tông chính là con trai của hoàng đế Nguyên Minh Tông. Ông cũng là vị vua người Mông Cổ cuối cùng cai trị Trung Quốc và đã tại vị 36 năm trên lãnh thổ Trung Hoa.Năm 1367, ông để mất đất Giang Nam về tay thủ lĩnh quân Khăn Đỏ Chu Nguyên Chương, chỉ còn cai trị Hoa Bắc. Một năm sau đó Chu Nguyên Chương lập ra nhà Minh rồi đưa quân đánh chiếm Đại Đô, buộc Nguyên Huệ Tông phải tháo chạy về Thượng Đô, kể từ đó ông chỉ còn được làm vua ở miền đất Mông Cổ.Nguyên Huệ Tông là một vị Phật tử thuần thành của đạo Phật giáo Tây Tạng.

Nguyên_Huệ_Tông

Tên đầy đủNiên hiệuThụy hiệuMiếu hiệu
Tên đầy đủ
Bột Nhi Chỉ Cân Thỏa Hoan Thiết Mộc Nhĩ (孛兒只斤妥歡贴睦爾, Borjigin Toghuntemür, ᠲᠣᠭᠠᠨᠲᠡᠮᠦᠷ)
Niên hiệu
Chí Thuận (至順) 1333
Nguyên Thống (元統) 1333-1335
Chí Nguyên (至元) 1335-1340
Chí Chính (至正) 1341-1368
Chí Nguyên (至元) 1368-1368
Thụy hiệu
Tuyên Nhân Phổ Hiếu hoàng đế (宣仁普孝皇帝)
Ô Cáp Cát Đồ hãn (Ukhaantu hãn, ᠤᠬᠠᠭᠠᠲᠤ ᠬᠠᠭᠠᠨ, Ухаант хаан)
Miếu hiệu
Huệ Tông (惠宗)
Kế nhiệm Tất Lý Khắc Đồ hãn
Tiền nhiệm Ý Lân Chất Ban
Thê thiếp Hoàng hậu:
Đáp Nạp Thất Lý (1333–35)
Bá Nhan Hốt Đô (1337–65)
Hoàn Giả Hốt Đô (Kỳ Hoàng hậu, 1340–70)
Sinh (1320-05-25)25 tháng 5 năm 1320
Mất 23 tháng 5 năm 1370(1370-05-23) (49 tuổi)
Mạc Bắc
Hoàng tộc Dòng họ Bột Nhi Chỉ Cân (Боржигин, 孛兒只斤)[1], Bác Nhĩ Tề Cát Đặc (博爾濟吉特)[2] của thị tộc (yasun)[3] Khiyad (Хиад) hay Kì Ác Ôn (奇渥溫)[4] hoặc Khất Nhan (乞顏)
Tại vị 19 tháng 7 năm 133323 tháng 5 năm 1370
(&0000000000000036.00000036 năm, &0000000000000308.000000308 ngày)
An táng Khởi Liễn cốc
Thân phụ Nguyên Minh Tông
Tống Cung Đế(?)