Minh_Đại_Tông
Minh_Đại_Tông

Minh_Đại_Tông

Minh Đại Tông (chữ Hán: 明代宗; 21 tháng 9 năm 142823 tháng 3 năm 1457), là vị Hoàng đế thứ bảy của nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc. Trong 7 năm trị vì ngắn ngủi của mình, ông chỉ sử dụng một niên hiệu duy nhất là Cảnh Thái (景泰), do đó còn gọi là Cảnh Thái Đế (景泰帝).

Minh_Đại_Tông

Thân mẫu Hiếu Dực Chương Hoàng hậu
Kế nhiệm Minh Anh Tông (lần 2)
Tên thậtNiên hiệuThụy hiệuMiếu hiệu
Tên thật
Chu Kì Ngọc (朱祁鈺)
Niên hiệu
Cảnh Thái (景泰): (14 tháng 1, 145014 tháng 2, 1457)
Thụy hiệu
  • Lệ vương (戾王)
  • Cung Nhân Khang Định Cảnh Hoàng đế
    (恭仁康定景皇帝)[1]
  • Phù Thiên Kiến Đạo Cung Nhân Khang Định Long Văn Bố Võ Hiển Đức Sùng Hiếu Cảnh Hoàng đế (符天建道恭仁康定隆文布武顯德崇孝景皇帝).
Miếu hiệu
Đại Tông (代宗)[2]
Tiền nhiệm Minh Anh Tông (lần 1)
Thê thiếp Hiếu Uyên Cảnh hoàng hậu
Túc Hiếu Hàng hoàng Hậu
Triều đại Nhà Minh
Trị vì 22 tháng 9 năm 144911 tháng 2 năm 1457
(&0000000000000007.0000007 năm, &0000000000000142.000000142 ngày)
Sinh (1428-09-21)21 tháng 9, 1428[3]
Mất 23 tháng 3, 1457(1457-03-23) (28 tuổi)
Trung Quốc
An táng Cảnh Thái lăng (景泰陵)
Thân phụ Minh Tuyên Tông