Maximilian Carl Emil Weber (
phát âm: [maks veːbɛɐ],
21 tháng 4 năm
1864 –
14 tháng 6 năm
1920) là nhà kinh tế chính trị học và xã hội học
người Đức, ông được nhìn nhận là một trong bốn người sáng lập ngành
xã hội học và quản trị công đương đại. Khởi đầu sự nghiệp tại
Đại học Berlin, sau đó Weber làm việc tại các trường đại học
Freiburg,
Heidelberg,
Wien và
München. Ông là người am tường nền
chính trị Đức, từng là cố vấn cho các nhà thương thuyết
Đức tại
Hòa ước Versailles và tham gia soạn thảo
Hiến pháp Weimar.Các công trình nghiên cứu chính của Weber tập trung vào việc hợp lý hóa ngành
xã hội học tôn giáo và
chính quyền học,
[2] nhưng ông cũng đóng góp đáng kể cho ngành
kinh tế học. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là
Nền Đạo đức Tin Lành và Tinh thần của Chủ nghĩa Tư bản (Die protestantische Ethik und der Geist des Kapitalismus), đánh dấu sự khởi đầu của một loạt khảo cứu của ông về ngành xã hội học tôn giáo. Trong tác phẩm này, Weber lập luận rằng tôn giáo là một trong những nhân tố quan trọng cấu thành sự dị biệt văn hóa giữa phương Đông và phương Tây, và nhấn mạnh đến tầm quan trọng của những đặc điểm của triết lý
Kháng Cách khổ hạnh, xem đây là một trong những nhân tố chính giúp phát triển
chủ nghĩa tư bản, hệ thống hành chính, và khái niệm nhà nước pháp quyền tại phương Tây. Trong một tác phẩm quan trọng khác, Politik als Beruf (Chính trị là một nghề chuyên môn), Weber định nghĩa nhà nước là thực thể độc quyền hành xử quyền pháp định, định nghĩa này được xem như khái niệm mấu chốt trong ngành
khoa học chính trị đương đại. Những nghiên cứu quan trọng nhất của ông được nhắc đến với một tên chung "Luận đề Weber".