Lưỡng Hà hay
Mesopotamia (
/ˌmɛsəpəˈteɪmiə/ ; trong
tiếng Hy Lạp cổ: Μεσοποταμία, nghĩa là "[Vùng đất] giữa các con sông" ; trong
tiếng Ả Rập: بلاد الرافدين (bilād al-rāfidayn) hay
tiếng Syriac: ܒܝܬ ܢܗܪܝܢ, "Beth Nahrain" nghĩa là "giữa hai con sông"), là tên gọi của một
vùng lãnh thổ lịch sử, đôi khi cũng được dùng để chỉ một hệ thống các
nền văn minh cổ đại nằm gần và dọc theo hệ thống sông
Tigris và
Euphrates, ngày nay là một phần lãnh thổ của khu vực
Trung Đông, bao gồm của các quốc gia
Iraq,
Kuwait, đông
Syria, đông nam
Thổ Nhĩ Kỳ, và tây nam
Iran hiện đại.Vùng địa lý được cung cấp nước từ hai con sông đó thường được gọi là "Cái nôi của Văn minh", bởi chính tại đây những xã hội
tri thức đầu tiên đã phát triển từ cuối
thiên niên kỷ thứ 4 trước Công Nguyên. Từ Lưỡng Hà (mesopotamia) đã được tạo ra trong giai đoạn
Hy Lạp và không hề có biên giới rõ ràng xác định vùng này, để chỉ một vùng địa lý rộng lớn và có lẽ đã được người
Seleucid sử dụng. Vùng này đã từng trở thành một tỉnh của
Đế chế La Mã trong một thời gian ngắn ở thời
Trajan, với tên gọi Provincia Mesopotamia.Các nhà văn học đã cho rằng thuật ngữ biritum/birit narim trong
tiếng Akkad tương ứng với một khái niệm địa lý và phú đã xuất hiện ở thời vùng này đang trải qua giai đoạn
Aramaic hoá
[1]. Tuy nhiên, một điều cũng được nhiều người chấp nhận rằng những xã hội Lưỡng Hà sớm đơn giản chỉ phản ánh toàn bộ những vùng bồi tích,
kalam trong
tiếng Sumer (dịch nghĩa "đất đai"). Những thuật ngữ gần đây hơn như "Đại Lưỡng Hà" hay "Lưỡng Hà Syria" đã được chấp nhận với nghĩa chỉ một vùng địa lý rộng hơn tương đương vùng Cận Đông hay Trung Đông. Những tên khác sau này đều là các thuật ngữ do người châu Âu đặt cho nó khi họ tới xâm chiếm vùng đất này vào giữa thế kỷ 19
[2].Sách
chữ Nôm của
người Việt thế kỷ 17 gọi khu vực này là
Mạch Tam.
[3]