Frederick I Barbarossa[1] (
1122 –
10 tháng 6 năm
1190) là
Hoàng đế của
Đế quốc La Mã Thần thánh từ năm 1155 cho đến khi
băng hà. Ông được bầu làm
vua nước
Đức tại
Frankfurt vào ngày
4 tháng 3 năm
1152 và lên ngôi tại
Aachen ngày
9 tháng 3, lên ngôi
vua nước
Ý tại
Pavia năm 1154, và cuối cùng được
Giáo hoàng Ađrianô IV phong làm
Hoàng đế La Mã vào ngày
18 tháng 6 năm
1155. Hai năm sau, tên gọi "thần thánh" (sacrum) mới xuất hiện lần đầu tiên trong một văn bản liên quan tới
đế quốc của ông.
[2] Về sau, ông lên ngôi vua xứ
Bourgogne tại
Arles ngày
30 tháng 6 năm
1178. Người ta gọi ông là Barbarossa (có nguồn gốc từ tiếng Ý nghĩa là "râu đỏ", từ các thành phố miền bắc Ý nơi ông cố gắng áp đặt nền của cai trị của mình), do ông có bộ râu màu đỏ và dài.
[3] Trong
tiếng Đức, ông được gọi là
Kaiser Rotbart, với ý nghĩa tương tự.Trước khi lên ngôi, ông lãnh quyền thừa kế Công quốc
Schwaben (1147 – 1152, với danh hiệu
Frederick III). Ông là con trai của Frederick II, Quận công xứ Schwaben, thuộc dòng dõi nhà
Hohenstaufen. Mẹ ông là Quận chúa Judith xứ
Bayern, con gái của Quận công Heinrich IX xứ Bayern, thuộc
nhà Welfen đối nghịch, và như vậy ông xuất thân từ hai gia đình thế lực nhất nước Đức, khiến cho ông trở thành lựa chọn khả dĩ với các vị Tuyển hầu tước Đức. Do chế độ
phong kiến phân quyền nên vương quyền tại Đức rất mềm mỏng và trong thời gian trị vì của mình, Barbarossa chú trọng đến tình hình Ý. Năm
1154, ông phát động một chiến dịch quân sự ở Ý và phục ngôi cho
Giáo hoàng Êugêniô III. Sau khi trở về Đức, ông thực hiện chính sách xoa dịu nhằm loại trừ các đối thủ tiềm ẩn của mình. Sau đó, ông chinh chiến tại Ý bốn lần nữa và thu được những kết quả lẫn lộn. Trở về Đức sau thất bại của chiến dịch Ý lần thứ năm vào năm
1177, ông trả đũa em họ mình là
Heinrich Sư tử, một lãnh chúa có thế lực đã không hỗ trợ ông trong các cuộc chiến ở Ý, bằng việc tước đoạt các lãnh địa của ông này. Song vị hoàng đế không thể thống nhất nước Đức thành một quốc gia tập quyền như
Anh.Ngoài ra, ông cũng giành thắng lợi trong một số chiến dịch
quân sự ở
Böhmen,
Ba Lan,
Hungary. Năm 1189, vị hoàng đế cùng các vua Anh và Pháp tiến hành
cuộc thập tự chinh thứ ba nhằm giành lại vùng
Đất Thánh từ tay người
Hồi giáo. Sau khi kéo quân qua lãnh thổ
Hy Lạp với sự cho phép của Hoàng đế
Đông La Mã với sự cho phép, ông tiến vào
Tiểu Á và đập tan quân
Thổ Seljuk trong một trận đánh lớn ở
Konja. Nhưng rồi, ông bị
chết đuối khi vượt sông
Salelph ở miền Nam
Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay. Frederick được đánh giá là vị hoàng đế vĩ đại nhất của triều Hohenstaufen, một lãnh đạo chính trị sắc sảo và thực dụng và là một nhà cai trị có tài, đồng thời là một viên tướng thao lược.
[4][5] Ông được thần dân mến mộ đến mức mà trong vòng nhiều năm sau khi ông băng hà, những người
nông dân không tin là ông đã mất, mà đang ngủ trong hang động trên một ngọn núi ở Đức, với dũng sĩ hầu cận xung quanh ông.
[3][6] Về sau,
truyền thuyết về Barbarossa đã trở nên gắn bó với
chủ nghĩa dân tộc Đức vào
thế kỷ 19.
[7]