EULA

Thỏa thuận người dùng cuối hay end-user license agreement (EULA) là hợp đồng pháp lý được ký kết giữa nhà phát triển phần mềm hoặc nhà cung cấp và người dùng phần mềm, thường là nơi người dùng đã mua phần mềm từ một trung gian như nhà bán lẻ. EULA chỉ định chi tiết các quyền và hạn chế áp dụng cho việc sử dụng phần mềm.[1]Nhiều biểu mẫu hợp đồng chỉ được lưu ở dạng kỹ thuật số và chỉ được trình bày cho người dùng dưới dạng click-through mà người dùng phải "chấp nhận". Vì người dùng có thể không thấy thỏa thuận cho đến khi họ đã mua phần mềm, các tài liệu này có thể là hợp đồng đồng thuận.Các công ty phần mềm thường đưa ra các thỏa thuận đặc biệt với các doanh nghiệp lớn và các tổ chức chính phủ bao gồm các hợp đồng hỗ trợ và các bảo hành được soạn thảo đặc biệt.Một số thỏa thuận cấp phép người dùng cuối đính kèm với phần mềm được trình bày cho người dùng đôi khi trên giấy hoặc thường là điện tử, trong quá trình cài đặt. Người dùng có quyền lựa chọn chấp nhận hoặc từ chối thỏa thuận. Việc cài đặt phần mềm là có điều kiện cho người dùng nhấp vào nút có nhãn "chấp nhận".Nhiều EULA khẳng định giới hạn trách nhiệm rộng rãi. Thông thường nhất, EULA sẽ cố gắng vô hại đối với người cấp phép phần mềm trong trường hợp phần mềm gây ra thiệt hại cho máy tính hoặc dữ liệu của người dùng, nhưng một số phần mềm cũng đề xuất các giới hạn về việc người cấp phép có thể chịu trách nhiệm cho thiệt hại phát sinh do sử dụng không đúng cách phần mềm (ví dụ, sử dụng phần mềm khai thuế không chính xác và kết quả là sẽ bị phạt). Một trường hợp duy trì những hạn chế như vậy đối với các thiệt hại do hậu quả là M.A. Mortenson Co. v. Timberline Software Corp., Một số EULAs cũng yêu cầu hạn chế về địa điểm và luật áp dụng trong trường hợp xảy ra tranh chấp pháp lý.Một số chủ sở hữu bản quyền sử dụng EULAs trong nỗ lực phá vỡ các giới hạn của luật bản quyền hiện hành đối với bản quyền của họ (chẳng hạn như các hạn chế trong phần 107, 122 của United States Copyright Act), hoặc để mở rộng phạm vi kiểm soát đối với làm việc trong các lĩnh vực mà luật pháp bảo vệ bản quyền bị từ chối (chẳng hạn như cố gắng tính phí, điều chỉnh hoặc ngăn chặn các buổi biểu diễn riêng tư của một tác phẩm vượt quá một số buổi biểu diễn nhất định hoặc vượt quá một khoảng thời gian nhất định). Các EULA như vậy, về bản chất, là những nỗ lực để giành quyền kiểm soát, theo hợp đồng, đối với các vấn đề mà luật bản quyền ngăn cấm kiểm soát.[2] Loại EULAs này đồng tình với DRM và cả hai có thể được sử dụng làm phương pháp thay thế để mở rộng quyền kiểm soát phần mềm.Trong các tranh chấp về tính chất này ở Hoa Kỳ, các vụ kiện thường được kháng cáo và các tòa án phúc thẩm khác nhau đôi khi không đồng ý về các điều khoản này. Điều này tạo cơ hội cho Tòa án Tối cao Mỹ can thiệp, điều mà nó thường được thực hiện theo cách giới hạn phạm vi và thận trọng, cung cấp rất ít theo án lệ trước đó hoặc giải quyết.EULA thường dài và được viết bằng ngôn ngữ pháp lý đặc biệt cao, khiến người dùng bình thường gặp khó khăn trong việc đưa ra sự đồng ý.[3] Nếu công ty thiết kế thỏa thuận cấp phép người dùng cuối theo cách cố tình không khuyến khích người dùng đọc chúng và sử dụng ngôn ngữ khó hiểu, nhiều người dùng có thể không đồng ý.