David (~
1040 TCN -
970 TCN;
tiếng Hebrew:
דָּוִד, דָּוִיד,
Tiêu chuẩn [David] lỗi: {{transl}}: tiêu chuẩn chuyển tự không rõ: (
trợ giúp)
Tiberian Dāwîḏ,
tiếng Ả Rập: داود Dāwūd;
tiếng Syriac: ܕܘܝܕ Dawid, "người được yêu quý") là vị vua thứ hai của
Vương quốc Israel thống nhất. Ông trị vì Judah từ khoảng năm
1010 TCN đến năm
1002 TCN, trị vì toàn Vương quốc thống nhất từ khoảng năm
1005 TCN đến năm
970 TCN.Theo
kinh thánh Do Thái giáo, David xuất thân là một người chăn cừu dũng cảm, tháo vát, đã xung phong đã đánh bại tên khổng lồ
Goliath, đem lại thắng lợi cho quân đội Israel do vua
Saul chỉ huy trước đội quân xâm lược của
người Philistia. Sau này khi vua Saul và thái tử Jonathan chết trong trận đánh với dân Philistia trên núi Gilboa, Israel bị chia cắt làm đôi: xứ Judah ở miền nam do David cai quản và xứ Israel ở miền bắc do con út Saul là
Ish-Bosheth lãnh đạo. Hai tập đoàn này đánh nhau cho đến khi Ish-Bosheth bị mưu sát và David được suy tôn làm vua toàn cõi Israel.David được miêu tả là một vị vua chính trực - tuy không phải không hề phạm sai lầm - và là một chiến binh, nhạc sĩ, và nhà thơ được tôn vinh (ông được cho là tác giả của nhiều bài
Thánh Vịnh (Psalms). Tương truyền ông đã xâm chiếm
Jerusalem từ tay một bộ lạc
Canaan và lập thành phố này làm thủ đô Israel. Ông cũng giành được nhiều lãnh thổ của người Philistia láng giềng. Cuộc đời và triều đại của ông, như được ghi lại trong Kinh thánh Hebrew (tương đương với
Cựu ước của
Kitô giáo) và
kinh Koran của Hồi giáo, có tầm quan trọng trung tâm đối với
các nền văn hóa - tôn giáo khởi nguồn từ Abraham.