Đế quốc Iran Mohammad Reza Shah Ruhollah KhomeiniArticlesCách mạng Hồi giáo (hay còn được biết với tên
Cách mạng Iran hoặc
Cách mạng Hồi giáo Iran[2][3][4][5][6][7],
Tiếng Ba Tư: انقلاب اسلامی, Enghelābe Eslāmi) là cuộc
cách mạng đã biến
Iran từ một
chế độ quân chủ do
Shah Mohammad Reza Pahlavi đứng đầu trở thành một quốc gia
độc tài thần quyền dưới sự lãnh đạo của
Ayatollah Ruhollah Khomeini, người lãnh đạo cuộc cách mạng và là người khai sinh ra nước Cộng hòa Hồi giáo
[8]. Một số báo chí Hồi giáo gọi đây là "cuộc cách mạng vĩ đại thứ ba trong lịch sử", sau
Cách mạng Pháp và
Cách mạng Tháng Mười Nga[9], và là sự kiện "biến
chủ nghĩa phong kiến Hồi giáo thành lực lượng chính trị... từ
Maroc đến
Malaysia"
[10].Mặc dù có người cho rằng cuộc cách mạng vẫn còn tiếp diễn, khoảng thời gian của nó có thể được tính từ khi bắt đầu
tháng 1 năm
1978, với các cuộc tuần hành lớn kêu gọi lật đổ Shah
[11], và kết thúc với sự phê chuẩn Hiến pháp
chính trị thần quyền mới, trong đó Khomeini trở thành
Lãnh đạo Tối cao của quốc gia vào tháng 12 năm 1979. Trong khoảng thời gian đó,
Mohammad Reza Pahlavi đã rời khỏi Iran vào tháng 1 năm 1979 sau một loạt cuộc đình công và tuần hành làm tê liệt đất nước, vào ngày
1 tháng 2 năm
1979 Ayatollah Khomeini quay lại
Tehran trong sự chào đón của hàng triệu người Hồi giáo Iran
[12]. Sự sụp đổ cuối cùng của
triều đại Pahlavi diễn ra thời gian ngắn sau đó vào ngày
11 tháng 2 khi giới quân sự Iran tuyên bố rằng họ "trung lập" sau khi lực lượng du kích và phiến quân áp đảo lực lượng trung thành với Shah trong trận đánh có vũ trang ngay trên đường phố. Iran chính thức trở thành một nước cộng hòa Hồi giáo vào ngày
1 tháng 4 năm
1979 khi người dân Iran phê chuẩn quyết định này trong một cuộc trưng cầu dân ý toàn quốc với số ủng hộ áp đảo
[13].Cuộc cách mạng độc đáo ở sự ngạc nhiên mà nó tạo ra trên toàn
thế giới[14]: nó thiếu rất nhiều động cơ thông thường của một cuộc
cách mạng - thất bại trong một cuộc chiến tranh, một cuộc khủng hoảng kinh tế, cuộc nổi dậy của nông dân, hoặc sự bất mãn của giới quân sự
[15]; lại tạo ra một sự thay đổi sâu sắc với tốc độ thần kỳ
[16]; lật độ một đế chế được cho là có sự bảo hộ mạnh mẽ của lực lượng vũ trang và các dịch vụ bảo an được đầu tư dồi dào
[17][18]; và đã thay thế một vương triều cổ đại đã tồn tại hơn 2.000 năm bằng một chế độ chính trị độc tài thần quyền dựa trên
Luật Hồi giáo[19] (hay velayat-e faqih). Kết quả của nó - một nước Cộng hòa Hồi giáo "dưới sự lãnh đạo của một học giả tôn giáo lưu vong 80 tuổi quê ở
Qom" — là, như một học giả đã nói, "rõ ràng là một sự cố cần được giải thích..."
[20]Không quá đặc biệt nhưng mạnh mẽ hơn đó là cuộc tranh cãi về kết quả của cuộc cách mạng. Đối với một số người theo đạo Hồi thì đó là thời đại của chủ nghĩa anh hùng và sự hy sinh đã sản sinh ra một hạt nhân của thế giới các quốc gia Hồi giáo - "một mô hình hoàn hảo về cuộc sống huy hoàng, nhân đạo và thiêng liêng... cho tất cả con người trên thế giới"
[21]. Ở thái cực khác, những người Iran phản đối chế độ giải thích cuộc cách mạng là thời điểm mà "chúng ta đã mất trí trong một vài năm"
[22], và là một hệ thống "hứa hẹn với chúng ta thiên đường, nhưng... tạo ra một địa ngục trên trần gian"
[23].