Các Tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất
Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất (
tiếng Ả Rập:
دولة الإمارات العربية المتحدة Dawlat al-Imārāt al-'Arabīyah al-Muttaḥidah, thường được gọi ngắn là
UAE – viết tắt của tên tiếng Anh là
United Arab Emirates) là một quốc gia ở
Tây Á nằm về phía đông nam của
bán đảo Ả Rập trên
Vịnh Ba Tư, giáp với
Ả Rập Xê Út ở phía đông và phía nam, đồng thời biên giới trên biển giáp với
Qatar về phía tây và
Iran về phía bắc. Chế độ
quân chủ chuyên chế liên bang gồm bảy
tiểu vương quốc gồm
Abu Dhabi (đóng vai trò là thủ đô),
Ajman,
Dubai,
Fujairah,
Ras Al Khaimah,
Sharjah và
Umm Al Quwain. Ranh giới của chúng rất phức tạp, với nhiều vùng đất bên trong các tiểu vương quốc khác nhau.
[3] Mỗi tiểu vương quốc do một vị
quân chủ chuyên chế cai trị; họ hình thành
Hội đồng Tối cao Liên bang. Một trong các quân chủ được chọn làm tổng thống của liên bang.
[4] Năm 2013, dân số Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất là 9,2 triệu, trong đó 1,4 triệu người có quyền công dân và 7,8 triệu người là ngoại kiều.
[5][6][7]Sự chiếm đóng của con người tại UAE hiện tại bắt nguồn từ sự xuất hiện của những người hiện đại từ châu Phi cách đây khoảng 125.000 TCN thông qua các phát hiện tại Faya-1 ở
Mleiha,
Sharjah. Các địa điểm chôn cất có niên đại từ
thời đồ đá mới và
thời đại đồ đồng bao gồm địa điểm lâu đời nhất được biết đến là tại
Jebel Buhais. Được biết đến như
Magan cho người
Sumer, khu vực này là nơi có nền văn hóa buôn bán thịnh vượng trong
thời đại Umm Al Nar, giao dịch giữa
Thung lũng Indus,
Bahrain và
Mesopotamia cũng như
Iran,
Bactria và
Levant.
Thời kỳ Wadi Suq tiếp theo và ba
thời đại đồ sắt đã chứng kiến sự xuất hiện của dân du mục cũng như sự phát triển của hệ thống trữ nước và thủy lợi hỗ trợ cho việc định cư của con người ở cả bờ biển và nội địa. Thời đại Hồi giáo của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất bắt nguồn từ việc trục xuất
người Sasani và sau đó là
trận Dibba. Lịch sử thương mại lâu đời của UAE đã dẫn đến sự xuất hiện của
Julfar, ngày nay là tiểu vương quốc
Ras Al Khaimah, là một trung tâm thương mại và hàng hải khu vực lớn trong khu vực. Sự thống trị vịnh Ba Tư bởi các thương nhân người Dubai đã dẫn đến xung đột với các cường quốc châu Âu, bao gồm cả người
Bồ Đào Nha và người
Anh.Sau nhiều thập kỷ xung đột trên biển, các tiểu vương quốc ven biển được gọi là các quốc gia đình chiến với việc ký kết Hiệp ước hòa bình hàng hải vĩnh viễn với người Anh vào năm 1819 (được phê chuẩn vào năm 1853 và một lần nữa vào năm 1892), thành lập các quốc gia đình chiến là một khu vực
bảo hộ của Anh. Việc này kết thúc sau khi Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất độc lập và thành lập vào ngày 2 tháng 12 năm 1971, ngay sau khi Anh rút khỏi hiệp ước. Sáu tiểu vương quốc gia nhập Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất vào năm 1971, tiểu vương quốc thứ bảy, Ras Al Khaimah, gia nhập liên đoàn vào ngày 10 tháng 2 năm 1972.
[8]Hồi giáo là
tôn giáo chính thức và
tiếng Ả Rập là
ngôn ngữ chính thức của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất. Dự trữ dầu của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất
lớn thứ bảy trên thế giới trong khi trữ lượng
khí đốt tự nhiên của nó lớn thứ
mười bảy thế giới.
[9][10] Sheikh Zayed, người cai trị Abu Dhabi và
Tổng thống đầu tiên của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất, giám sát sự phát triển của quốc gia và thúc đẩy doanh thu từ dầu mỏ vào y tế, giáo dục và cơ sở hạ tầng.
[11] Nền kinh tế của các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất đa dạng nhất trong Hội đồng Hợp tác vùng Vịnh, trong khi thành phố đông dân nhất
Dubai là một
thành phố toàn cầu quan trọng và là trung tâm thương mại hàng không và hàng hải quốc tế.
[12][13] Tuy nhiên, đất nước này phụ thuộc ít hơn vào dầu khí so với những năm trước và tập trung vào du lịch và kinh doanh. Chính phủ UAE không đánh thuế thu nhập mặc dù có một hệ thống thuế doanh nghiệp và
thuế giá trị gia tăng được ban hành vào năm 2018 ở mức 5%.
[14]Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất bị chỉ trích do thành tích nhân quyền của họ, bao gồm diễn giải cụ thể Luật Hồi giáo
Sharia trong hệ thống pháp lý. Vị thế quốc tế của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất đang gia tăng, khiến một số nhà phân tích nhận định rằng đây là một
cường quốc khu vực và
cường quốc bậc trung.
[15][16] Đây là thành viên của
Liên Hợp Quốc,
Liên đoàn Ả Rập, Tổ chức Hợp tác Hồi giáo,
OPEC,
Phong trào không liên kết và
Hội đồng Hợp tác Vùng Vịnh (GCC).