Israel Ai Cập Syria Jordan Iraq[1]Hỗ trợ:Chiến tranh sáu ngày (
tiếng Ả Rập: حرب الأيام الستة, ħarb al‑ayyam as‑sitta;
tiếng Hebrew: מלחמת ששת הימים, Milhemet Sheshet Ha‑Yamim), cũng gọi là
Chiến tranh Ả Rập-Israel,
Chiến tranh Ả Rập-Israel thứ ba,
an‑Naksah (The Setback), hay
Chiến tranh tháng sáu, là cuộc chiến giữa
Israel và liên minh các nước láng giềng
Ả Rập bao gồm:
Ai Cập,
Jordan, và
Syria. Các quốc gia
Liên Xô,
Iraq,
Ả Rập Xê Út,
Kuwait,
Cộng hòa Dân chủ Đức và
Algérie cũng đóng góp nhân sự và vũ khí cho các lực lượng Ả Rập.Tháng 5 năm 1967, Ai Cập đã trục xuất
Lực lượng Khẩn cấp của Liên Hiệp Quốc (UNEF) khỏi
Bán đảo Sinai, nơi đội quân này đã đồn trú kể từ năm 1957 (sau
cuộc khủng hoảng Suez) và tạo thành một vùng đệm gìn giữ hòa bình ở đây. Ai Cập đã huy động 1.000
xe tăng và 100.000 lính đến biên giới
[3],
phong tỏa eo biển Tiran (cửa ngõ vào
Vịnh Aqaba) đối với các tàu mang cờ Israel hoặc các tàu chở hàng chiến lược, và kêu gọi các nước Ả Rập thống nhất lại để cùng hành động đối phó với Israel. Vào ngày 5 tháng 6 năm 1967, Israel đã tấn công
phủ đầu đánh vào không lực Ai Cập do lo sợ nước này sẽ tiến hành một cuộc chiến xâm lược Israel.
[4]Sau đó, Jordan, vốn đã ký hiệp định tương trợ quân sự với Ai Cập từ ngày 30 tháng 5, tấn công tây
Jerusalem và
Netanya.
[5][6][7]Trong cuộc chiến, Israel đã giành ưu thế nhờ chủ động tấn công bất ngờ và có chiến thuật tốt. Trong khi đó, liên quân Ả rập (nhất là quân đội Ai Cập) thể hiện một tinh thần chiến đấu yếu kém, binh sỹ vô kỷ luật, các chỉ huy thì chủ quan khinh địch và mắc hàng loạt các sai lầm. Kết quả là quân Ả Rập thất bại nhanh chóng dù họ có ưu thế về quân số và trang bị. Khi kết thúc cuộc chiến, Israel giành được quyền kiểm soát
Đông Jerusalem,
dải Gaza,
bán đảo Sinai,
Bờ Tây, và
cao nguyên Golan. Kết quả của cuộc chiến này ảnh hưởng đến
địa thế chính trị của khu vực này cho đến ngày nay.